Câu Chuyện Người Bạn Mới

Buổi học hôm nay thật đặc biệt! Vừa về đến nhà, Tú đã hào hứng kể cho mẹ nghe:

– Mẹ ơi! Lớp con có một bạn mới!

Mẹ ngẩng lên, tò mò hỏi:

– Bạn mới à? Sao thế con?

Tú vẫn giữ vẻ mặt hớn hở:

– Vâng! Một bạn mới chuyển đến lớp con mẹ ạ! Thú vị lắm!

Mẹ nhíu mày:

– Thú vị chỗ nào?

– Hi hi! Bạn ấy mặc áo kiểu con gái, mẹ ạ!

Mẹ ngạc nhiên hỏi lại:

– Áo con gái là áo thế nào?

Tú vừa cười khúc khích vừa kể: Bạn Nam mới xin chuyển về lớp 5C của con. Bạn ấy mặc quần ngắn và áo sơ mi cổ lá sen bên trong áo len. Kiểu cổ áo đó rõ ràng là của con gái. Mẹ thấy có buồn cười không cơ chứ?

– Bạn Nam ấy, mẹ ạ!

Mẹ Tú lắc đầu nhẹ nhàng:

– Sao con cứ gọi bạn là “bạn ấy” thế nhỉ? Khi nói chuyện với mẹ, với bố, con nên gọi tên bạn hoặc gọi là “bạn Nam” nhé. Đừng dùng từ “bạn ấy” nghe xa cách quá. Con đã biết bạn ấy là người như thế nào đâu mà đã vội đánh giá.

Tú có vẻ lúng túng:

– Con…con cũng chưa biết gì ạ!

– Chưa biết một chút gì sao?

Tú ngập ngừng một lát rồi đáp:

– Dạ, bạn ấy hiền lắm mẹ ạ. Bọn con trêu là bạn ấy mặc áo con gái, bạn ấy chỉ im lặng rồi đứng một mình thôi.

Nghe Tú kể, vẻ mặt mẹ vẫn không thay đổi, có chút không hài lòng. Mẹ nhìn Tú với ánh mắt trách móc:

– Con toàn gọi bạn là “bạn ấy”, sao con không gọi thẳng tên bạn ra nhỉ? Gọi là “bạn Nam”, “bạn con” nghe thân thiện hơn nhiều. Tên bạn ấy là gì?

– Dạ là Nam. Phó Văn Nam ạ. Con thấy buồn cười quá!

– Vậy thì ngày mai, con hãy thử làm quen với Nam và hỏi xem vì sao bạn lại mặc áo con gái nhé!

Cậu bạn Nam ấy, hóa ra lại là một học sinh rất giỏi. Ngay trong buổi học đầu tiên ở lớp mới, bài toán tập đầu tiên Nam đã giải được một cách nhanh chóng và chính xác, không cần sự giúp đỡ của ai. Nam được hẳn mười điểm. Chữ viết của Nam cũng rất đẹp.

Tú mạnh dạn làm quen với Nam và biết được hoàn cảnh gia đình Nam rất khó khăn. Đến cái ti vi bố mẹ cũng không có tiền mua. Nam phải chuyển trường theo bố mẹ vì mãi đến bây giờ cơ quan mới chia nhà cho. Trước đây cả gia đình phải đi ở nhờ. Bố mẹ Nam có hai con. Chị gái của Nam từ bé đã mặc chật hết quần áo, nên mẹ Nam tận dụng cho Nam mặc lại. Nam mặc ở nhà, mặc đến trường cũng được. Mẹ Nam bảo rằng: “Quần áo mặc đi ra ngoài thì cần phải là đồ của con trai. Lớn hơn thì mẹ sẽ không bắt con mặc đồ của chị nữa. Giờ con còn bé thì mặc tạm. Mẹ sẽ cố gắng dành tiền may quần áo mới cho con”. Thương mẹ vất vả, nên Nam ngoan ngoãn nghe lời. Tú nghe Nam kể mà thấy thương bạn vô cùng. Mặc áo thừa của chị mà vẫn học giỏi, lại còn biết thương mẹ, chứ không hề đua đòi, thấy ai có gì cũng đòi theo.

Ngay hôm đó, về nhà Tú hào hứng khoe với mẹ:

– Mẹ ơi! Bạn Nam ấy, giỏi lắm mẹ ạ!

Mẹ mỉm cười hỏi:

– Giỏi như thế nào?

– Bạn ấy là học sinh giỏi và… rất ngoan nữa, mẹ ạ!

Mẹ nhìn Tú âu yếm. Ánh mắt mẹ ánh lên niềm vui và sự hài lòng.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *