Bài thơ “Lính đảo hát tình ca trên đảo” của Trần Đăng Khoa khắc họa một cách chân thực và xúc động cuộc sống của những người lính nơi đảo xa. Trong đó, hình ảnh “đá San Hô Kê Lên Thành Sân Khấu” không chỉ là một chi tiết tả thực mà còn mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc, thể hiện tinh thần lạc quan, yêu đời và tình yêu Tổ quốc của các chiến sĩ.
Sân khấu đặc biệt ấy được tạo nên từ những vật liệu thô sơ, giản dị, sẵn có trên đảo: đá san hô, vải tấm tôn. Nó đối lập hoàn toàn với những sân khấu lộng lẫy, xa hoa ở đất liền. Sự tạm bợ, thiếu thốn ấy lại làm nổi bật ý chí kiên cường, khả năng thích ứng và sáng tạo của người lính. Họ biến những điều kiện khắc nghiệt nhất thành nơi để thể hiện tâm hồn, gửi gắm tình cảm.
Sau những giờ phút canh gác, luyện tập mệt mỏi, sân khấu đá san hô trở thành nơi để các chiến sĩ giao lưu, chia sẻ, vơi đi nỗi nhớ nhà và động viên nhau vượt qua khó khăn. Tiếng hát, lời ca vang vọng giữa biển khơi không chỉ là những giai điệu giải trí mà còn là tiếng lòng, là niềm tin và sức mạnh để họ vững vàng nơi đầu sóng ngọn gió.
Gió Trường Sa vốn khắc nghiệt, bào mòn mọi thứ, nhưng không thể làm lay chuyển ý chí và tình yêu của người lính. Phông màn có thể rách nát, nhưng tình yêu Tổ quốc và niềm tin vào tương lai thì luôn vững bền.
Sân khấu đá san hô không chỉ là nơi diễn ra những buổi biểu diễn văn nghệ mà còn là biểu tượng cho sự gắn kết, tình đồng chí, đồng đội thiêng liêng của những người lính đảo. Ở nơi ấy, họ cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, cùng nhau hát vang những khúc ca yêu đời, yêu người, yêu Tổ quốc.
Bài thơ khép lại bằng hình ảnh những “đá trọc đầu” cùng hòa mình vào tiếng hát, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn, vừa hùng tráng. Đá san hô, vải tấm tôn, những người lính trọc đầu… tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một “sân khấu Trường Sa” độc đáo, mãi khắc sâu trong trái tim mỗi người đọc. Sân khấu ấy là minh chứng cho tình yêu Tổ quốc sâu sắc, ý chí kiên cường và tinh thần lạc quan của những người lính đảo, những người đang ngày đêm canh giữ biển trời thiêng liêng của Tổ quốc.