Những Gì Còn Lại Sau Năm Tháng Tập Viện?

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, dẫu ta muốn níu giữ, nó vẫn tàn nhẫn rời xa. Chỉ có tình yêu thương chân thành là còn đọng lại, tồn tại mãi mãi. Chương đầu tiên trong hành trình tại Tập viện dòng Đức Bà Truyền Giáo của tôi đã khép lại. Ba trăm sáu mươi ngày thoáng chốc qua đi. Tôi tự hỏi lòng mình: “Mình còn lại những gì?” để khi nhìn lại, không phải ngậm ngùi nuối tiếc.

Những ngày tháng miệt mài của năm thứ nhất, đã góp phần định hình căn tính Tu sĩ và Thừa sai trong tôi. Đó là những tâm tình và nét đẹp Khiết tịnh – Khó nghèo và Vâng phục của Đức Kitô, tinh thần Dòng cũng đang dần thấm sâu vào nếp sống và trái tim tôi. Và cứ thế, “Sáng sáng Người đánh thức, Người đánh thức tôi để tôi lắng nghe như một người môn đệ” (Is 50, 4b-5). Mỗi khi thức giấc, Lời Người lại vang vọng bên tai, Lời giúp tôi viết nên những trang Tin mừng cho cuộc đời mình từng ngày.

Có lần, tôi tự hỏi liệu Tập sinh Giêsu có đảm nhận những sinh hoạt hằng ngày và trải qua tiến trình huấn luyện tương tự như tôi không? Khi chiêm ngắm cuộc đời Người lúc tại thế, tôi nhận ra rằng, để thực hiện sứ mạng Cha trao, Giêsu cũng phải trải qua môi trường tập viện Nazareth, dù dưới hình thức và văn hóa của người Do thái cách đây hơn hai nghìn năm. Khám phá này giúp tôi càng trân trọng thời gian tập sinh của mình, bởi mỗi ngày sống nơi Tập viện đều được cử hành cùng Giêsu. Vì thế, mỗi ngày trở nên ý nghĩa và tràn đầy niềm vui.

Cho dù nhịp sống nơi đây đều đặn và lặp lại mỗi ngày, nhưng đối với tôi, nhịp sống trầm lặng ấy phụ thuộc vào tình yêu được gửi gắm vào từng hành động. Là tập sinh, tôi không thi hành sứ mạng vĩ đại hay đặt chân đến những chân trời xa xôi, mà chỉ là đặt trọn tình yêu của Giêsu vào từng công việc nhỏ bé.

Bầu không khí tĩnh lặng của Tập viện đưa tôi vào sự trầm lắng, và trong sự sâu lắng đó, tôi lắng nghe được tiếng thì thầm của ân sủng, thưởng thức những bản giao hưởng tuyệt vời của thiên nhiên vũ trụ, và cả những tiếng kêu than của con người và vạn vật.

Chính trong sự tĩnh mịch này, tôi có thể kết nối sâu sắc với Thiên Chúa. Tôi nhận ra tình thương của Người dành cho tôi thật bao la, rộng lớn. Để rồi mỗi ngày, tôi bước theo Đức Kitô sát hơn trên con đường hẹp, con đường ít người chọn, nhưng lại trao cho tôi niềm vui sâu xa khi được giải thoát khỏi những ràng buộc của bản thân, để trái tim được tự do thuộc về Chúa và mở lòng với mọi người.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *